Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Một cuộc hôn nhân do số phận sắp đặt, Lục Trình Vũ là chàng bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai sáng giá trong bệnh viện, nhưng gia đình anh không hạnh phúc. Đồ Nhiễm là cô trình dược viên xinh đẹp khéo léo tháo vát. Liệu chừng ấy đã đủ gọi là “xô đẩy” cho cặp tình nhân này đến với nhau bằng hai chữ “tình yêu”???

Mười năm trước, Lục Trình Vũ đã từng là gia sư phụ đạo cho Đồ Nhiễm thi Đại học. Đó là quãng thời gian đầy gượng gạo và bối rối của cả hai. Mười năm sau gặp lại, họ bước vào một mối quan hệ không gần không xa, không rõ ràng. Lục Trình Vũ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xem xét Đồ Nhiễm như một người có-thể-là-bạn-gái. Nhưng một buổi tối, với sự trợ giúp của một chút hơi men, họ đã lên giường với nhau. Sau đó Đồ Nhiễm có thai, và họ đã bước vào hôn nhân như thế.

Nhìn từ ngoài vào, đây là một cuộc hôn nhân hoàn toàn bị động, ở tình thế chẳng đặng đừng. Ngay cả bản thân người trong cuộc là Đồ Nhiễm cũng luôn hoài nghi. Lục Trình Vũ là người quá lạnh lùng, ít khi thể hiện cảm xúc, khi mới biết Đồ Nhiễm có thai, anh cũng từng bảo cô đi phá thai, sau đó một thời gian mới quyết định cưới. Đồ Nhiễm bước vào cuộc hôn nhân với tâm trạng “tự mình níu kéo”, hầu hết mọi người xung quanh đều cho rằng cô không xứng với Lục Trình Vũ, đặc biệt khi so sánh với người bạn gái cũ của anh là Lý Sơ Hạ - một nữ bác sĩ trẻ làm cùng bệnh viện, con gái của viện trưởng.

Dù Lục Trình Vũ không thể hiện bất kỳ điều gì đặc biệt, nhưng hình bóng của Lý Sơ Hạ luôn lởn vởn giữa anh và Đồ Nhiễm. Tuy họ đã chia tay, nhưng Đồ Nhiễm luôn cảm thấy giữa họ vẫn còn nhiều vương vấn. Cô mặc cảm vì mình như thể đã xen vào tình cảm giữa họ, mặc cảm vì mình không thể yêu anh nhiều như Lý Sơ Hạ, mặc cảm vì mình không thể xứng với anh như cô… Tất cả những cảm xúc ấy dằn vặt cô, khiến cô nhiều lần giận dỗi hay hờn mát với anh vô cớ. Nhưng trên tất cả, cô luôn thông cảm và thấu hiểu cho công việc bận rộn của anh, luôn chăm lo cho anh từng bữa ăn từng giấc ngủ, luôn đặt niềm vui và hạnh phúc của anh lên trước bản thân mình… Cô cũng biết cách tự bảo vệ mình trước sự mỉa mai xỉa xói của mẹ kế anh, biết cách tự mình chăm lo cho bản thân mình, tự chuẩn bị, tự theo đuổi cuộc sống tương lai, đó là điều Lục Trình Vũ đã nhìn thấy được ở cô, dù cô luôn cố tình che giấu bằng vẻ kiêu hãnh và thực dụng của mình. Anh cũng nhìn thấy được một Đồ Nhiễm yếu đuối luôn cố gồng mình tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mình, và cuối cùng, thật may mắn, anh cũng khám phá ra rằng, cô đã yêu thầm anh suốt mười năm nay, dù đó là bí mật cô luôn chôn chặt trong trái tim mình, chưa từng thổ lộ cùng ai. Cô luôn nguỵ trang cho tình yêu “bé mọn” ấy bằng vẻ bất cần, bằng sự thực dụng lồ lộ khiến ai cũng ngỡ cô chỉ nhắm vào tiền bạc của cải nhà anh.

Lục Trình Vũ là một người lạnh lùng và ít thể hiện cảm xúc, chính điều đó khiến cho mọi người không thể nắm bắt chính xác tình cảm của anh. Sự im lặng của anh khiến mọi người xung quanh đều ngỡ anh vẫn còn vương vấn mối tình đầu với Lý Sơ Hạ, ngay cả bản thân Lý Sơ Hạ vẫn luôn mong ngóng và hy vọng ngày tái hợp. Sự im lặng ấy khiến Đồ Nhiễm bao lần xót xa, thậm chí xót xa đến nghẹt thở, vì đau lòng cho cả cô và anh. Nhưng chính đằng sau sự im lặng ấy là một sự bao dung vô bờ, vì anh đã chấp nhận cô, vì anh đã xác định cô là người vợ cùng bầu bạn với mình. Cho nên dù mọi sự kiện trước mắt đều thể hiện cô là người thực dụng hám lợi, dù cô luôn buông những lời cay nghiệt, dù cô luôn đòi ly hôn, anh vẫn chấp nhận, vẫn bao dung.

Những trang sách chỉ miêu tả những vụn vặt đời thường của cuộc sống, và đôi vợ chồng trẻ, trải qua những hiểu lầm, cuối cùng đã mở lòng với nhau để thật sự tin tưởng và thấu hiểu nhau. Đọng lại nhiều nhất trong tôi là hai chữ “bao dung” và “xót xa”. Bao dung, là vì những gì Đồ Nhiễm đã làm đã chịu, vì cô yêu anh, vì cô mong anh hạnh phúc. Bao dung còn là vì những gì Lục Trình Vũ đã làm để giữ chân cô, bảo vệ cô, dù anh chưa từng nói ra. Và xót xa, vì tôi thương cho mối tình thầm lặng của Đồ Nhiễm, vì tôi ghét sự lạnh lùng ít nói của Lục Trình Vũ khiến cô đau lòng. Ngày Lý Sơ Hạ tới đưa thiếp cưới mời Lục Trình Vũ, cô tế nhị lấy cớ đi mua đồ uống để cho họ không gian riêng, nhưng khi đợi dưới sân, cô nhìn thấy anh và bạn gái cũ ngồi vào xe đi mất. Họ không nhìn thấy cô. Cô không mang theo điện thoại và chìa khoá, nên đành ngồi dưới sân đợi. Đợi suốt một đêm, anh không về. Khi cầm điện thoại, vẫn chỉ là một tin nhắn muôn thuở của anh: Anh phải tới bệnh viện có việc. Tới khi gặp anh, cô hỏi: Có phải sau khi sảy thai đứa con đầu tiên, anh đã từng có ý nghĩ muốn ly hôn với em? Anh nói: Có nghĩ tới. Rồi thôi, không một lời giải thích, không một lời nói thêm. Cô đau đớn nghĩ rằng vì đứa con mà cô đã buộc anh phải cưới mình, đau đớn nghĩ rằng mình đã xen vào tình cảm giữa hai con người ấy. Dù từ đầu đến cuối Lục Trình Vũ không hề làm điều gì có lỗi với cô, nhưng những cảm xúc mà Đồ Nhiễm đã phải trải qua đêm hôm ấy, thật khiến người ta quá xót xa.

Cuốn sách là những giai thoại cảm xúc thật tinh tế của cặp vợ chồng trẻ “trót lấy nhau” mà chưa kịp yêu nhau. Thế nhưng cuối cùng, tình yêu vẫn đưa họ đến với bến bờ hạnh phúc.