Những Đứa Trẻ Không Bao Giờ Lớn

“Tôi muốn quay ngược thời gian và trở lại tuổi thơ.

Khi bố là “Anh hùng” và “Tình yêu” là cái ôm của mẹ.

“Nơi cao nhất trên thế giới này” là “Bờ vai của bố”

Điều duy nhất có thể gây “Đau đớn” là “Xước đầu gối”

Thứ duy nhất “Vỡ vụn” là đồ chơi.

Và khi

“Tạm biệt” có nghĩa là “Hẹn gặp lại vào ngày mai”

Gần 2 năm sau khi ra mắt cuốn sách đầu tay “Lạc quan gặp niềm vui ở quán nỗi buồn và những chuyện chưa kể”, Dương Minh Tuấn – chàng bác sĩ đáng yêu nhất Vịnh Bắc Bộ đã quyết định nghỉ việc, dành ra gần nửa năm để một mình đi lang thang khắp các vùng miền của Việt Nam, trải nghiệm thêm nhiều những câu chuyện và bài học khác của cuộc đời trước khi trở về Hà Nội. Và sau những trải nghiệm đó, Tuấn trở lại với độc giả bằng cuốn sách mới mang tên “Những đứa trẻ không bao giờ lớn” của mình.

“Những đứa trẻ không bao giờ lớn” là tuyển tập tản văn về những “đứa trẻ” cậu đã có duyên gặp gỡ như thế trên chặng đường trở thành “người lớn”. Vẫn bằng giọng văn nhẹ nhàng, tình cảm, lối dẫn dắt đơn giản nhưng dễ đi vào lòng người, Tuấn dẫn dắt người đọc đi cùng mình qua từng mẩu chuyện nhỏ cậu quan sát thấy trong cuộc sống muôn màu, để họ thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của chính mình, một lần biết đồng điệu với tâm tư của một người trẻ đang bước vào đời với đầy nhiệt huyết, đam mê và yêu thương mãnh liệt.

Là khi cậu nhận ra có trải qua bao biến cố của cuộc đời, chai sạn rồi trưởng thành lên bao nhiêu, vẫn có lúc cậu thấy mình như một đứa trẻ ngây ngô và hồn nhiên, dễ tổn thương nhưng cũng mau lành, dễ giận mà cũng mau quên,... luôn muốn được ai đó đến ôm cậu mà vỗ về.

Là khi chàng trai ấy nhận ra càng lớn, chúng ta sẽ càng muốn quay trở lại với những tháng ngày tuổi thơ hồn nhiên và vô tư, khi chúng ta luôn sống hết mình và không cần lo lắng đến tương lai hay hiện tại. Nhưng điều đó là không thể, nên chúng ta phải học cách đối diện với những mất mát, tổn thương, nước mắt để cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn. Bởi tuổi trẻ không đau đớn, bâng khuâng sao gọi là tuổi trẻ. Nếu không hết mình sau này hối hận cũng đã muộn màng.

Dành tặng cho tất cả những ai yêu mến Tuấn, chúng ta hãy dành vài phút trong cuộc sống ồn ào, vội vã này; tạm gạt bỏ những mỏi mệt của việc trở thành một người trưởng thành để dám một lần biết sống ngây thơ, sống hồn nhiên đơn giản, biết chân thật, biết yêu thương chân thành, như ta đã từng như thế.