Khi bạn càng muốn quên đi một người, thực ra bạn càng nhớ kĩ họ. Phiền muộn của con người chính là trí nhớ quá tốt, nếu có thể quên hết tất cả mọi chuyện, mỗi ngày về sau đều là khởi đầu mới, chưa từng có những đau khổ đã qua, vậy thì tốt biết bao. Rõ ràng chuyện đã rồi, người cũng đã rời đi, nhưng khi một mình, khó tránh khỏi việc đắm chìm trong hồi ức, khi nhớ lại vẫn khiến bạn buồn vui lẫn lộn.
Có người nói, con người càng để tâm, càng giả vờ như không để tâm; càng không buông bỏ được, càng giả vờ như buông bỏ được. Trong thế giới của người trưởng thành, tình yêu luôn bị chỉnh thành chế độ im lặng, kể cả có nhớ, cũng là âm thầm lặng lẽ. Giống như, đêm nay dù em có nhớ anh thế nào đi nữa, em cũng sẽ không nói cho anh. Không liên lạc, không có nghĩa là không nhớ. Không nhắc đến, không có nghĩa đã quên. Rõ ràng biết là không quay lại được nữa, hà cớ gì phải làm phiền? Chẳng bằng cất gọn nỗi nhớ trong lòng, sau đó học cách mỉm cười như không.
Mỗi người một nơi, yên ổn một đời.